Hạ Nhất Minh lững thững bước đi, chỉ chốc lát đã rời khỏi Kiền Sơn Môn. Mặc dù gặp qua không
ít đệ tử Kiền Sơn Môn nhưng nếu Hạ Nhất Minh không muốn để người khác phát hiện thì có mở lớn hai mắt cũng đừng mong
nhìn thấy hắn. Bất quá sau khi vào thành Hạ Nhất Minh cảm thấy như khó bước đi vậy, bởi hắn đột nhiên phát hiện, bản
thân mình không biết đám người Hoắc gia đang ở nơi nào. Bảo trư trong lòng đột nhiên lầm bầm vài tiếng, Hạ Nhất Minh
cúi đầu nhìn nó ra hiệu lập tức hiểu ra. Hắn xoay người lập tức đã rời khỏi tòa thành này.
Sau khi ra khỏi thành, đặt bảo trư trên đất, tiểu tử kia đã nhanh chân bỏ chạy, Hạ Nhất Minh gắp gao bám theo nó chạy
về xa xa. Với tốc độ của Hạ Nhất Minh cùng bảo trư, chỉ cần khẽ động thân thể đã bắn đi như chớp, chỉ chốt lát bọn họ
đã tới được nơi không có bóng người. Trước mặt Hạ Nhất Minh một bóng trắng hiện ra khiến hắn hoa mắt, Lôi điện lúc này
đã tới bên cạnh, nhanh chóng vòng thân thể quanh người hắn. Hạ Nhất Minh cất tiếng cười to, ôm lấy cổ Lôi điện vuốt
ve.
Bảo trư thoáng cái đã nhảy lên lưng Lôi điện ngồi chễm trệ trên đó. Bách Linh Bát chậm rãi bước ra từ trong rừng rậm,
Hạ Nhất Minh nhìn gã gật đầu, kể lại việc bản thân liên hệ cùng Hoắc gia một lượt. Sau đó nói:
- Lôi điện. Lúc này ta khổ sở chút ít vì Sở lão ca nhận một đồ đệ. Hi vọng khi hắn gặp được sẽ cao hứng.
Quả thật người có tam hệ thể chất vô cùng hiếm thấy, càng không phải nói tới tổ hợp Phong, Thủy, Hỏa. Sở Hao Châu nếu
gặp được Hoắc Đông Thành chỉ e cũng không phải chỉ cam hứng mà thôi. Lôi điện hí lên một tiếng nhỏ, với trí thông mình
của nó hiển nhiên sẽ hiểu ý Hạ Nhất Minh. Bất quá khi nhắc tới Sở Hao Châu, cái đầu nó khẽ lắc như tỏ vẻ khinh
thường.
Hạ Nhất Minh bật cười, nhẹ nhàng trấn an một hồi, nói:
- Thật vất vả mới phát hiện ra một người phù hợp. Ta ở lại Hoắc gia vài ngày, giúp bọn họ có được quyền cư trú tại đảo
hai mươi năm nữa.
Bách Linh Bát khẽ gật đầu nói:
- Ngươi cứ quyết.
Lo lắng giây lát, Hạ Nhất Minh nói:
- Nếu muốn ở lại nơi này, các ngươi cũng nên xuất hiện thôi.
Hắn nhìn Lôi điện ánh mắt quái dị nói:
- Nếu có người dám chủ ý tới ngươi, không cần khách khí.
Lôi điện hí dài một tiếng, cái đầu to lớn cọ cọ vào thân thể Hạ Nhất Minh. Bề ngoài của nó mặc dù giống ngựa nhưng
chiếc sừng tím trên đầu lại vô cùng khác biệt, chỉ cần người có chút kiến thức khẳng định sẽ nhận ra đây là một đầu
linh thú. Mà tác dụng của nội đan linh thú, mọi người đều biết. Nếu nói đám Tiên thiên cường giả trong Kiền Sơn thành
không có chủ ý, tuyệt đối không có khả năng. Bất quá nếu có người dám chủ ý với Lôi điện, Hạ Nhất Minh cũng không ngại
cảnh tới trăm giết trăm, tới ngàn giết ngàn, cho tới khi không còn ai mới thôi.
Nhảy lên mình Lôi điện, chân khí xuất ra, hai bên nhất thời cảm thấy tâm ý liên thông. Lôi điện mừng rỡ hí vang một
tiếng, bốn vó tung lên hóa thành một đạo ánh sáng nháy mắt đã rời đi. Phía sau nó một mảnh bụi đất bay lên, sau đó mới
chậm rãi lắng xuống lộ ra thân ảnh Bách Linh Bát. Gã nghiêng đầu nghĩ ngợi một chút, dường như xem xét Lôi điện có hay
không cố ý làm vậy. Sau đó thân thể gã nhẹ nhàng bay lên, trên trời cao vút đi.
Nếu như nói tốc độ của Hạ Nhất Minh là gió thì tốc độ của Lôi điện là chớp. Chỉ vài hô hấp nó đã đi tới bên ngoài Kiền
Sơn thành. Dưới sự chỉ dẫn qua tâm niệm của Hạ Nhất Minh, nó tận lực thu liễm âm thanh tạo ra, hơn nữa sau khi khỏi
Bách Linh Bát, nó nhất thời chưa từng làm khói bụi bay lên.
Bởi vậy có thể thấy ngay từ đầu nó đã cố ý khiến Bách Linh Bát chịu đựng chỗ bụi đất kia. Sau khi đi tới ngoại thành,
Lôi điện khẽ nhảy đã lập tức tiến vào bên trong. Lễ hội đón năm mới này mặc dù Kiền Sơn thành thủ vệ đông đảo nhưng
không ai phát hiện ra Lôi điện. Ngay cả có người canh gác vô tình đánh mắt về nơi này cũng chỉ thấy một tia chớp vụt
qua, để lại cho họ sự nghi ngờ bản thân gặp ảo giác.
Sau khi vào thành, Hạ Nhất Minh lại như đập đầu vào tường không xác định được phương hướng. Hai tai run lên, trên mặt
nhất thời xuất hiện nụ cười. Mặc dù không tìm được đám người Hoắc gia nhưng hắn vô tình nghe được tiếng bước chân của
Trương Hòa Thái. Lôi điện lập tức lĩnh ngộ tâm ý Hạ Nhất Minh, bốn vó tung lên như quỷ mị biến mất.
Trương Hòa Thái tay cầm bình ngọc đi tới một nơi trong thành. Gia sản của Hoắc gia trong thành mặc dù không lớn bằng
bên ngoài nhưng dung nạp những người tới hôm nay còn thừa. Bất quá chưa đợi Trương Hòa Thái tiến vào nơi ở của Hoắc
gia, trước mắt lão đột nhiên hoa lên, đầu ngựa trắng không biết từ đâu xuất hiện trước mắt.
Trương Hòa Thái vô cùng hoảng sợ, hai mắt mở lớn, thân thể đột nhiên căng cứng, hai chân dùng sức bật về phía sau, chân
khí trong cơ thể đột ngột vận lên, phát ra khí thế bao trùm. Một loạt hành động của Trương Hòa Thái diễn ra thật nhanh,
nhưng khiến lão cảm thấy kinh dị là đầu ngựa trắng kia một chút phản ứng cũng không có, chỉ lẳng lặng đứng tại chỗ.
Trương Hòa Thái dù sao cùng là một vị Tiên thiên cường giả, trong nháy mắt đã bình tĩnh lại, lúc này hắn mới nhìn kỹ,
trên lưng bạch mã có một người. Sau khi thấy rõ người này, lão không khỏi thở phào một hơi.
- Hạ tiên sinh, đây là...
Trương Hòa Thái khom người nói.
Hạ Nhất Minh xuống ngựa, lạnh nhạt nói:
- Trương huynh. Ta không biết nơi ở của Hoắc gia trong thành.
Trương Hòa Thái lập tức hiểu ý hắn, vội vàng nói: